Chủ đề của chúng ta hôm nay sẽ là tìm hiểu về câu truyện ngụ ngôn của Trung Quốc, đó là câu truyện ngụ ngôn “Ngu Công dời núi”. Đây là một câu truyện rất nổi tiếng ở Trung Quốc, chính vì thế mà mình lựa chọn để kể cho các bạn nghe!!!
1. Truyện ngụ ngôn Ngu Công dời núi
愚公移山
传说很久以前,在冀州以南、河阳以北有两座大山,一座是太行山,一座是王屋山,山势雄伟,方圆七百余里。
在山的北面,住着一个叫愚公的老汉,头发胡须都已经白了。他家的大门,正好面对着这两座大山,出门办事每次都要绕好远的路才行,非常不方便。愚公很是烦恼,他下决心要带领着全家老小,把这两座大山挖掉。
于是他们就一起干开了,挖下的泥土石块,他们就运到渤海边上去扔掉,他们干得非常投入,一年四季很少回家休息。
在黄河边上住着一个老汉,因为他很精明,大家称呼他智叟。智叟劝愚公说: 你这个人可真傻,这么大岁数了,还能活几天?怎么可能搬动这么大的两座山呢?
愚公却说: 我看你呀,比我还傻呢。不错,我是老了,活不了几年了,可我死了还有儿子,儿子死了还有孙子,孙子又会生儿子,子子孙孙是没有穷尽的,可这两座山却不会增高了,我们总有一天会把它挖平的!
后来,愚公挖山的事让上天知道了,他被愚公的顽强精神所感动,派了大力神下凡,把两座山背走了。从此以后,冀州和汉水的南面,就再也没有高山阻挡了。
从此以后,只要有人做事情不怕困难一直做,我们就说他有“愚公移山”的精神,一定会成功的!
现在常用 愚公移山 来比喻做事有顽强的毅力,不怕困难,坚持到底。移,移动。
2. Truyện ngụ ngôn Ngu Công dời núi phần phiên âm
Yú gōng yí shān
Chuánshuō hěnjiǔ yǐqián, zài jìzhōu yǐ nán, hé yáng yǐ běi yǒu liǎng zuò dàshān, yīzuòshì tàixíngshān, yīzuò shì wáng wūshān, shān shì xióngwěi, fāngyuán qībǎi yú lǐ.
Zài shān de běimiàn, zhùzhe yīgè jiào yú gōng de lǎohàn, tóufǎ húxū dōu yǐjīng báile. Tā jiā de dàmén, zhènghǎo miàn duìzhe zhè liǎng zuò dàshān, chūmén bànshì měi cì dōu yào rào hǎo yuǎn de lù cái xíng, fēicháng bù fāngbiàn. Yú gōng hěn shì fánnǎo, tā xià juéxīn yào dàilǐngzhe quánjiā lǎo xiǎo, bǎ zhè liǎng zuò dàshān wā diào.
Yúshì tāmen jiù yīqǐ gàn kāile, wā xià de nítǔ shí kuài, tāmen jiù yùn dào bóhǎi biān shàngqù rēng diào, tāmen gàn dé fēicháng tóurù, yī nián sìjì hěn shǎo huí jiā xiūxí.
Zài huánghé biān shàng zhùzhe yīgè lǎohàn, yīnwèi tā hěn jīngmíng, dàjiā chēnghu tā zhì sǒu. Zhì sǒu quàn yú gōng shuō: Nǐ zhège rén kě zhēn shǎ, zhème dà suìshule, hái néng huó jǐ tiān? Zěnme kěnéng bān dòng zhème dà de liǎng zuò shān ne?
Yú gōng quèshuō: Wǒ kàn nǐ ya, bǐ wǒ hái shǎ ne. Bùcuò, wǒ shì lǎole, huó bùliǎo jǐ niánle, kě wǒ sǐle hái yǒu érzi, érzi sǐle hái yǒu sūnzi, sūnzi yòu huì shēng érzi, zǐ zǐsūn sūn shì méiyǒu qióngjìn de, kě zhè liǎng zuò shān què bù huì zēnggāole, wǒmen zǒng yǒu yītiān huì bǎ tā wā píng de!
Hòulái, yú gōng wā shān de shì ràng shàng tiānzhīdàole, tā bèi yú gōng de wánqiáng jīngshén suǒ gǎndòng, pàile dàlì shén xiàfán, bǎ liǎng zuò shān bèizǒule. Cóngcǐ yǐhòu, jìzhōu hé hàn shuǐ de nánmiàn, jiù zài yě méiyǒu gāoshān zǔdǎngle.
Cóngcǐ yǐhòu, zhǐyào yǒurén zuò shìqíng bùpà kùnnán yīzhí zuò, wǒmen jiù shuō tā yǒu “yúgōngyíshān” de jīngshén, yīdìng huì chénggōng de!
Xiànzài chángyòng yúgōngyíshān lái bǐyù zuò shì yǒu wánqiáng de yìlì, bùpà kùnnán, jiānchí dàodǐ. Yí, yídòng.
3. Tìm hiểu nội dung và ý nghĩa
3.1 Nội dung của truyện “Ngu công dời núi”
Truyền thuyết kể rằng trong một thời gian dài trước đây, có hai ngọn núi lớn ở phía nam của Kí Châu và phía bắc của Hà Dương, có một ngọn núi Thái Hành Sơn và một ngọn núi là Vương Ốc Sơn. Đó là hai ngọn núi cao hùng vĩ có bán kính hơn 700 dặm.
Ở phía bắc của ngọn núi có một ông lão râu tóc đã bạc phơ tên là Ngu Công. Cửa chính của nhà ông ta nằm ngay đối diện với hai ngọn núi to lớn đó. Mỗi lần có công việc ra ngoài đều rất bất tiện. Ngu Công cảm thấy rất phiền não với việc này, nên ông hạ quyết tâm cùng cả gia đình từ bé đến lớn đều phải dời bằng được hai ngọn núi này.
Họ cùng nhau bắt tay vào việc dời núi. Đất sỏi họ đào được đều được đem đến Bột Hải để vứt bỏ. Họ làm việc rất chăm chỉ. Cả năm trời ít khi quay về nhà để nghỉ ngơi.
Có một ông lão sống ở phía bên kia con sông Hoàng Hà. Vì ông ta rất thông thái nên ai cũng gọi ông là lão Trí. Lão ta nói với Ngu Công: “Ông thật là ngốc nghếch. Ông đã già như vậy rồi, còn sống được bao lâu nữa. Làm sao mà có thể dời được hai ngọn núi lớn đến như vậy?”
Ngu Công nói với lão: “Ông xem thử tôi với ông ai mới ngốc hơn ai? Đúng vậy , tôi đã già rồi, không sống được bao lâu nữa. Nhưng khi tôi chết đi thì con tôi sẽ tiếp tục đào. Con tôi chết đi thì có cháu tôi. Cháu tôi chết đi thì có chắc tôi, có chít,… Sau này con cháu tôi đều sẽ tiếp tục dời núi. Con người thì sẽ tiếp tục sinh sôi nhưng ngọn núi thì không thể nào cao thêm được nữa. Rồi đến một ngày cũng sẽ dời nó đi được thôi!
Sau này, khi chuyện Ngu Công cùng con cháu dời núi đến tai của Chúa trời. Bị câu chuyện của lão làm cho cảm động, Chúa trời phái thần sức mạnh hạ phàm để dời hai ngọn núi đó đi. Kể từ đó, Ký Châu và phía nam sông Hán Thủy không còn dãy núi nào chắn nữa.
Từ đó về sau, chỉ cần có ai đó làm việc gì hết sức mình , không quản khó khăn trắc trở, chúng ta đều nói họ có tinh thần dời núi của Ngu Công. Những người như thế chắc chắn sẽ thành công.
Câu chuyện Ngu Công dời núi sau này trở thành ẩn dụ cho sự bền bỉ , kiên trì trong cuộc sống, trong công việc và làm hết sức, làm đến cùng.
3.2 Ý nghĩa của câu truyện ngụ ngôn Ngu Công dời núi
Qua câu chuyện ngụ ngôn Ngu Công dời núi, ta thấy được một hình ảnh của sự kiên trì, bền bỉ. Ngu Công là một hình tượng của một con người không quản khó khăn , khi làm việc gì đều làm hết mình, hết sức đến khi thành công.
Câu truyện ngụ ngôn cũng chính là một bài học đáng quý trong cuộc sống. Ngu Công cũng chính là một tấm gương để chúng ta noi theo dù là ở thế hệ nào đi chăng nữa. Sự kiên trì, bền bỉ ấy chính là chìa khóa giúp chúng ta mở ra cánh cửa của sự thành công.
Related Posts
Phân biệt 又 và 再
Câu bị động trong tiếng Trung