Tìm hiểu thành ngữ Trung Quốc ” Trịnh nhân mãi lí”

Chủ đề thành ngữ hôm nay chúng ta sẽ tìm hiểu chính là thành ngữ “Trịnh nhân mãi lí”, Kể về một người quá tin tưởng vào giáo điều mà không tin vào thực tiễn khác quan. Chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu thành ngữ này nhé!

1.Tìm hiểu thành ngữ qua câu chuyện ngụ ngôn Trung Quốc”Trịnh nhân mãi lí”

郑人买履

古代有一个郑国人,鞋子破了,想到集市上去买双新的,买多大的呢?

他在家里找了把尺子,用尺子仔细量了一下自己的脚,做了一个尺码,然后就放心的到集市上去了。

集市上人山人海,热闹极了,他随着人流挤来挤去。

啊,有了,他眼睛一亮,终于找到了卖鞋的摊子。到了鞋摊,他挑了又挑,好不容易选中了一个式样,刚要买,一摸兜,哎呀,刚才出门太匆忙了,把量好的尺码忘在家里了。

说完,他要跑回家拿尺码去。

卖鞋的人叫住他,“你给谁买鞋啊?”

“给我自己买啊!”

卖鞋者说:“那有什么尺码?穿上试试不就行了吗?”

那郑国人说:“不,我量的尺码很仔细,可准了,照着买准错不了,我还是回去把尺码拿来吧,免得买的不合适。”

说完转身跑了。

郑国人跑回家,东翻翻西看看,那个尺码竟找不到了。他终于在床下找到了那个尺码,他又急急忙忙地赶回集市,等他气喘吁吁在走到集市时,已经晚了。集市散了,鞋摊也早收了,郑国人穿着开着口的破鞋,手里拿着尺码,懊悔的在街上走来走去。

人们听说这件事以后都很奇怪:“你为什么不用自己的脚试鞋,却偏偏要回家取那个尺码?”

郑国人瞪圆了眼睛,一本正经的说:“这尺码是我反复量出来的,最准确,我当然相信他了。我的脚不一定可靠啊!”

人们听了,禁不住哄堂大笑。

后来就演变成郑人买履这句成语,人们用来讽刺那些只相信教条而不相信客观实际的人。

2. Học đọc qua phần phiên âm của truyện

Zhèng rén mǎi lǚ

Gǔdài yǒu yīgè zhèng guórén, xiézi pòle, xiǎngdào jí shì shàngqù mǎi shuāng xīn de, mǎi duōdà de ne?

Tā zài jiālǐ zhǎole bǎ chǐzi, yòng chǐzi zǐxì liàngle yīxià zìjǐ de jiǎo, zuòle yīgè chǐmǎ, ránhòu jiù fàngxīn de dào jí shì shàngqùle.

Jí shì shàng rénshānrénhǎi, rènào jíle, tā suízhe rénliú jǐ lái jǐ qù.

A, yǒule, tā yǎnjīng yī liàng, zhōngyú zhǎodàole mài xié de tānzi. Dàole xié tān, tā tiāole yòu tiāo, hǎobù róngyì xuǎnzhōngle yīgè shìyàng, gāng yāomǎi, yī mō dōu, āiyā, gāngcái chūmén tài cōngmángle, bǎ liàng hǎo de chǐmǎ wàng zài jiālǐle.

Shuō wán, tā yào pǎo huí jiā ná chǐmǎ qù.

Mài xié de rén jiào zhù tā,“nǐ gěi shéi mǎi xié a?”

“Gěi wǒ zìjǐ mǎi a!”

Mài xié zhě shuō:“Nà yǒu shé me chǐmǎ? Chuān shàng shì shì bù jiùxíngle ma?”

Nà zhèng guórén shuō:“Bù, wǒ liàng de chǐmǎ hěn zǐxì, kě zhǔnle, zhàozhe mǎi zhǔn cuò bùliǎo, wǒ háishì huíqù bǎ chǐmǎ ná lái ba, miǎndé mǎi de bù héshì.”

Shuō wán zhuǎnshēn pǎole.

Zhèng guórén pǎo huí jiā, dōng fān fān xī kàn kàn, nàgè chǐmǎ jìng zhǎo bù dàole. Tā zhōngyú zài chuángxià zhǎodàole nàgè chǐmǎ, tā yòu jí ji máng mang de gǎn huí jí shì, děng tā qì chuǎnxūxū zài zǒu dào jí shì shí, yǐjīng wǎnle. Jí shì sànle, xié tān yě zǎo shōule, zhèng guórén chuānzhuó kāizhe kǒu de pòxié, shǒu lǐ názhe chǐmǎ, àohuǐ de zài jiē shàng zǒu lái zǒu qù.

Rénmen tīng shuō zhè jiàn shì yǐhòu dōu hěn qíguài:“Nǐ wèishéme bùyòng zìjǐ de jiǎo shì xié, què piānpiān yào huí jiā qǔ nàgè chǐmǎ?”

Zhèng guórén dèng yuánle yǎnjīng, yīběnzhèngjīng de shuō:“Zhè chǐmǎ shì wǒ fǎnfù liàng chūlái de, zuì zhǔnquè, wǒ dāngrán xiāngxìn tāle. Wǒ de jiǎo bù yīdìng kěkào a!”

Rénmen tīngle, jīnbuzhù hōngtáng dà xiào.

Hòulái jiù yǎnbiàn chéng “zhèng rén mǎi lǚ” zhè jù chéngyǔ, rénmen yòng lái fèngcì nàxiē zhǐ xiāngxìn jiàotiáo ér bù xiāngxìn kèguān shíjì de rén.

3. Tìm hiểu nội dung thành ngữ “Trịnh nhân mãi lí”

Trịnh nhân mãi lí

Thời kì cổ đại có một người nước Trịnh nọ, giày của ông ta bị hỏng. Ông ta muốn ra chợ mua một đôi mới nhưng không biết mua kích cỡ nào.

Ông ta tìm ở nhà một cây thước, dùng cây thước đo tỉ mỉ cái chân của mình, định kích cỡ của mình. Sau đó khoan thai bước ra chợ mua giày.

Ngoài chợ có rất đông người, rất náo nhiệt, ông ta để bản thân xuôi theo dòng người đó mà đi.

A!Có rồi, mắt ông ta sáng lên một tia, cuối cùng cũng tìm thấy một sạp bán giày. Đến quầy giày, ông ta lựa đi lựa lại, khó khăn lắm mới lựa được trong đó một kiểu dáng vừa ý. Vừa định mua thì sờ vào túi quần, nhớ ra vừa nảy vội vã quá mà quên đem theo số đo kích cỡ ở nhà rồi.

Nói xong, ông ta chạy về nhà lấy cái số đo của mình.

Người bán giày ngăn lại:” Anh mua giày cho ai vậy?”

“Tôi mua cho tôi”- ông ta đáp

Người bán giày nói :”Vậy kích cỡ của anh như thế nào? Mang thử là biết liền chứ gì?”

Người nước Trịnh lại nói :” Không, số đo này tôi đo rất kĩ lưỡng. Đảm bảo đúng, tôi không thể mua sai được, tốt hơn là tôi nên quay về lấy , đỡ phải mua sai.”

Hình ảnh tên Trịnh nhân mua giày (Trịnh nhân mãi lí)

Nói xong liền quay người chạy đi.

Người nước Trịnh chạy về nhà, tìm khắp nơi không tìm thấy nó đâu. Ông ta cuối cũng cũng tìm thấy nó dưới gầm giường. Ông ta liền vội vội vàng vàng chạy lại ra chợ. Chạy gấp đến mức thở không ra hơi thì chợ đã vãn rồi. Chợ tan rồi, quầy bán giày cũng đóng cửa sớm rồi. Tên người nước Trịnh vừa đi vừa tiếc nuối mang đôi giày rách miệng , trên tay cầm số đo kích cỡ.

Mọi người ai ai cũng thấy chuyện này thật quái lạ: ” Anh sao lại không thử ướm giày mà lại chạy về nhà lấy cái số đo làm gì?”

Tên nước Trịnh mắt mở to tròn, từ tốn nói : “Số đo đó là tôi đã đo đi đo lại nhiều lần rồi, rất chính xác. Tôi đương nhiên là tin anh ta rồi. Nhưng chân của tôi thì có thể không đáng tin cậy !”

Mọi người nghe thấy liền bật cười lên.

Sau này thành ngữ “Trịnh nhân mãi lí” người ta dùng để châm biếm những người chỉ tin vào giáo điều mà không tin vào thực tế khách quan.

Related Posts

Nhập bình luận